3 tháng 10, 2011

Tháng Tám đã qua rồi

Tháng Tám về, Thu về, lá rụng đầy. Trên mặt sông phẳng lặng đám lục bình trôi hờ hững trong vô định. Một giọt sương ban mai rơi tỏm cũng phá tan đi cái bình yên ấy. Một chiếc lá vàng rơi cuốn vào dòng nước ấy, theo đám lục bình trôi dạt mãi về đâu?
Về đâu? Biết mãi về đâu
Tìm nhau, biết sẽ tìm đâu bây giờ?
Trôi theo đám lục bình kia, chiếc lá vàng kia vô tình vướng vào một cành cây khô trụi lá. Trông từ xa kia "Một chiếc lá cuối cùng" trôi theo dòng nước chảy. Lá kia như cố bám víu vào cành cây khô, như vừa tìm đơợc một nơi nương thân, một chiếc phao giữa dòng đời xuôi ngược.
Vui hay buồn?
Vui buồn lẫn lộn. Vui có mà buồn cũng nhiều.
Giờ là hết tháng Tám rồi phải không? Mùa Thu đang nở rộ, những chiếc lá khoe sắc vàng cả một vùng trời. Ánh nắng chiếu qua những tia lấp lánh. Thật đẹp. 
Đâu đó trên tán cây khô kia, có những cành cây trơ lá, cằn cỗi, trơ trụi. Một chiếc lá vàng như còn muốn ở lại trên cành kia, không chịu rơi. Rồi một cơn gió heo may nhẹ thoảng qua cũng làm rơi chiếc lá. Một đám mưa phùn, lá cũng trút hết chẳng còn đâu. Chỉ còn lại vài cành khô trụi lá.
Mong manh như lá khô, mong manh giọt sương mai ấy. Mãi vấn vương cành, vấn vương lá một sớm ban mai.
Tháng Tám đã qua rồi mà sao lá kia vẫn mãi còn rơi?
Và trong ta cứ nghe như Đông đang ngập về, lạnh buốt!
                                                                                              (St)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét